CHẠY BỘ Ở NHỮNG NƠI XA

Tôi vẫn nhớ vào khoảng những năm 2012-2013, khi văn phòng tôi làm việc tổ chức cho cán bộ nhân viên đi du lịch ở một địa điểm nọ. Câu hỏi mà tôi nghe được nhiều nhất khi bàn bạc về chuyến đi đó là: “Ở chỗ đấy có gì ăn không?”

Món "Bò Chà bàn là con Gà" ở Pleiku, Gia Lai 

Không rõ là khi đó do tâm tính của tôi khác, hay là do tôi ít để tâm tới chuyện ăn uống mà tôi luôn trả lời là … “Thế ở đó mà không có gì ăn thì dân ở đấy họ sống bằng cách nào?” Chuyện chẳng có to, thế mà cũng lắm khi chuyện qua chuyện lại cũng thành cuộc tranh luận sôi nổi.

Người A nói: “Rõ ràng đi du lịch thì ẩm thực luôn là thứ đáng để quan tâm"

Người B nói: “Đi du lịch mà không ăn của ngon vật lạ thì thà ở nhà cho xong"

Ảnh chụp ở ngã ba sông Son, Quảng Bình 

Chín người mười ý, tôi chẳng phản đối vì kể ra họ nói cũng đúng. Nhưng với tôi nếu đi du lịch chỉ để … ăn thì có lẽ hơi phí công đi bởi du lịch bao hàm nhiều khía cạnh, từ ẩm thực, tới văn hoá, thưởng ngoạn phong cảnh và tìm hiểu lối sống của con người nơi chúng ta đến. Và tất cả những thứ ấy đều mới lạ, đều hấp dẫn và đáng để chúng ta chiêm nghiệm.

Tôi tranh thủ đi thăm một nhà sản xuất "Tàu Hủ Ki" ở Vĩnh Long

Ở thời điểm đó, tôi chưa đủ kiến thức và kinh nghiệm để hiểu hết và mang ra giải thích với đồng nghiệp. Nhưng tôi vẫn luôn hướng về những khía cạnh đó mỗi khi có dịp đi đâu đó. Đôi khi là trải nghiệm để hiểu, đôi khi là trải nghiệm để so sánh giữa lối sống của chính mình với những con người mà mình gặp ở địa điểm đến.

Giờ đây, khi đã trở thành một marathoner, đi đâu tôi cũng … xách giày theo. Không phải để khoe mà là để tập, bởi với tôi chạy bộ đơn giản đã gắn liền với lối sống, chạy bộ đơn giản như việc mỗi buổi sáng pha một ly cafe. Việc tập luyện ở một nơi xa xôi với tôi không phải là vấn đề khó khăn bởi phần lớn các buổi tập của tôi đều diễn ra vào buổi sáng sớm, và chúng chẳng ảnh hưởng tới lịch trình làm việc trong ngày (trừ khi công việc ấy cũng diễn ra vào buổi sáng sớm).

Một buổi chạy vui vẻ ở Tràng An, Bái Đính, Ninh Bình

Nói tới chuyện chạy để thấy rằng nếu chúng ta chủ động sắp xếp kế hoạch thì việc gì cũng có thể thực hiện được. Và vì tính “ưa động” như thế nên khi đặt chân đến nơi những địa phương khác, tôi sẽ cố gắng tận dụng thời gian để … đi lang thang và tìm hiểu về cuộc sống của người dân địa phương. Tìm hiểu về những thói quen sinh hoạt, ăn uống của họ và đôi khi là … ăn thử luôn cùng họ.

Sau khi ăn nhậu thì tôi ... lôi luôn chủ quán ra chụp ảnh lưu niệm (Ảnh chụp ở quán nhậu vỉa hè đường Lê Hồng Phong - TP. Huế) 

Tôi chợt nhận ra cuộc sống ở mỗi địa phương sẽ có nhiều khác biệt. Ví dụ như là vào Huế, thấy người dân chỗ nào cũng thắp hương ngày vài lượt. Mùi hương trầm thoang thoảng làm cho tôi cảm thấy an yên hơn (và có lẽ nhiều người cũng cảm thấy thế thì phải). Hay như là việc đi uống bia vỉa hè thì thấy người dân Huế ngồi nhóm nhỏ, âm thầm chuyện trò, ăn nhậu vừa phải chứ không hò dô ầm ầm như ở Hà Nội. Tôi ít khi thấy có người ngất ngưởng say xỉn như ở các thành phố lớn.

Đi nhiều địa phương, tỉnh thành trong cả nước thì cũng phát hiện ra là ở Hà Nội thì lấy đồ ở địa phương để trưng biển “đặc sản", còn ở địa phương thì lấy “Phở Hà Nội”, “Bún chả Hàng Mành" ra trưng. Hoá ra, ở đâu thiếu cái gì thì họ lấy cái đó làm đặc sản 😆

Người dân ở các tỉnh, khi tới Hà Nội thường thích đi coi “Vườn Bách Thú”, đi thăm “Lăng Bác”, đi ăn “Phở Hà Nội" thì người dân ở Hà Nội khi đi du lịch ở các địa phương khác cũng thích đi thăm các địa danh nổi tiếng của địa phương, đi ăn các món ngon, nổi tiếng của địa phương đó.

Tôi chạy trên đường Lê Duẩn, đoạn gần Phu Văn Lâu, TP. Huế

Còn với dân chạy bộ, cái hay là được chạy “check-in" ở những nơi họ tới. Không đơn thuần là việc rèn luyện sức khỏe, đảm bảo lịch tập đã cam kết với huấn luyện viên. Mà còn là việc khám phá không gian mới, trải nghiệm văn hoá và cảm nhận thực tế hơi thở cuộc sống và con người địa phương trong hành trình chạy bộ.

Tôi chạy giữa một “biển người” hối hả ở Quận 1, TPHCM.

Tôi chạy ven bờ sông Hương để thấy cuộc sống yên bình của người dân thành phố Huế.

Tôi thong thả hít thở không khí biển trong lành ở Nha Trang hay cảm nhận cái mặn mòi và … mùi mẫn khi chạy qua cảng cá ở Phú Quốc.

Tôi chạy nhanh như gió ở Bình Dương … vì bị chó nhà người dân rượt đuổi

Tôi chạy trong cơn mưa sáng cuối thu ở Hải Phòng và bị kêu là khùng 😆

Một bài chạy trong ngày mưa cuối thu ở Hải Phòng

Tất cả những thứ ấy đều tạo cho tôi (và có thể là bạn) một trải nghiệm nào đó có một không hai. Vậy nên nếu bạn là một runner, hãy tạo cho mình những trải nghiệm tốt đẹp và khác biệt khi đi đây đi đó, cho dù đi đây đi đó là đi làm việc, đi công tác hay đi du lịch. Không chỉ đảm bảo lịch tập đã cam kết như đã nói ở trên, mà còn là dịp có những trải nghiệm đường chạy ở một không gian mới. Để rồi sau này chúng ta sẽ có dịp kể lại. Câu chuyện khi đó không chỉ trả lời mỗi câu hỏi “Ở chỗ đấy có gì ăn không?” vốn làm méo mó đi cả một vùng đất. Mà còn là câu chuyện về địa danh, thắng cảnh, về văn hoá và lối sống của con người nơi bạn đến.